Chỉ chờ đợi có bao nhiêu đó, ông Bảy tranh thủ ra tay gấp như sợ con Hoa đổi ý. Ông vên cao cái áo ngủ của Hoa lên tới cổ, rồi ngồi thụp xuống, dựa vào cánh cửa tủ lạnh, kéo quần xì líp của Hoa xuống mà bú một cách say sưa.
Hoa vừa lấy làm lạ vừa thích thú. Từ xưa đến nay Hoa chưa nghe ai           nói đến cái kiểu này. Hai chân Hoa dang rộng, mép lồn           banh ra cho cái lưỡi ông Bảy tung hoành thõa thích.
 
 Chờ cho con cặc già của ông đủ cứng, ông Bảy mới tuột           quần, bế  Hoa choáng hai tay vô tủ lạnh, và ông           đứng từ đàng sau đút tới.
 
 Cứ mỗi lần ông nắc, cả hạ bộ ông áp chặt vào sau đít con Hoa nghe chành chạch, chành chạch           rất là vui tai.
Bà           Bảy múc một chút nước trong cái nồi đồ           chay của           bà đưa lên           miệng để nếm thì chợt ngưng lại như nhớ ra điều           gì. Bà quay sang Hoa bảo:
 - Con hâm           lại cái nồi thịt kho đi, rồi đợi nó           nguội hãy cất vào tủ lạnh để           mùng Hai hãy ăn.           Hoa thật thà hỏi lại:
 -  Sao lại mùng Hai mới ăn hả bác Bảy?
 Bà Bảy mắng           yêu nó:
 - Con thiệt khờ quá đi. Ngày mai là mùng Một           Tết, phải ăn chay. Ngày mốt là mùng Hai, mấy đứa           con muốn           ăn gì cứ việc ăn.
Con           Hoa sực nhớ ra, tối nay là giao thừa, vậy hôm nay cũng           là kỷ niệm một năm kễ tư` ngày nó bị ông           Bảy phá trinh. Con Hoa nói lảm nhảm một mình:
 -  Tết nhứt bên Mỹ này chán thấy mồ.            
 Bà           Bảy quay lại nhìn con Hoa thắc mắc:            
 -  Sao con nói như vậy?                                   
 -  Ngườ Mỹ họ đâu có cho mình nghỉ Tết gì đâu. Mùng Một, mùng Hai gì cũng như ngày thường thôi.            
 - Thì sống ở đâu phải chịu vậy chớ con. Nhưng           mà mình là người Việt, đâu quê? được nguồn gô?. Tết nhứt cũng phải cúng kiến ông bà chứ.
Con           Hoa cười giả lã, nó dã giai vô bà Bảy:
 - Nhưng con là           người Mỹ mà. Cha Mỹ mẹ Việt?            
 Bà           Bảy cũng cười vui vẻ, rồi bà quay lại nhắc nó:
 - Con nếm thử nồi thịt coi vừa chưa. Coi chừng           nước           nó sắc xuống là mặn, hết ăn đó.
 Con           Hoa ngoan ngoãn lấy giá, múc một miếng nước kê lên           miệng thổi phù           phù rồi chúm môi           nếm thử.
Bà Bảy ngừng tay, nhìn Hoa để xem phản ứng của nó thế nào về nồi thịt mặn hay lạt. Chợt bà thấy con Hoa quăng cái giá vô nồi, bụm miệng chạy thẳng vô phòng tắm.
Bà Bảy ngạc nhiên, vội vàng chạy theo, định hỏi nó xem cái gì vậy, thì con Hoa đã đóng cửa. Đứng bên ngoài, bà Bảy nghe rõ tiếng ụa mữa trong đó.
Bà           Bảy sinh nghi. Một ngưồi đàn bà đã sanh đẻ hai lứa           như bà, đâu thể nào lầm lẫn được. Kiểu này           là triệu chứng có thai chứ không trật vào đâu           được.           Chờ           cho con Hoa trở ra, bà Bảy nhìn nó xoi mói:
 - Con sao vậy Hoa?                                   
 Hoa           ấp úng:
 - Dạ,           đâu có sao.                                   
 Bà           Bảy đâu có chịu           cái kiểu trả lời đó, bà hỏi tới:            
 - Hỏng sao mà con ụa mữa dữ vậy?                                   
 -           Tại con nghe cái mùi           thịt kho nó?nó?                                   
 - Nó làm sao?                                   
 - Con cũng không biết nữa, tự nhiêu cái con           phát muốn ói.
Bà           Bảy nghĩ thầm, thôi vậy là đúng 90% rồi, nghe mùi           thịt cá là ụa mữa, giống y như bà hồi 20 năm về           trước. Bà ngừng tay, đến sát bên con Hoa hỏi nhỏ           nó:            
 - Con nói thiệt đi. Mấy tháng nay con có ăn nằm           với thằng nào không?
Con Hoa nghĩ thầm chẳng những nó ăn nằm mà còn ăn ngồi thậm chí còn ăn đứng nữa. Nghĩ là nghĩ vậy chứ con gái chưa chồng làm sao dám mở miệng khai với mẹ, dù là mẹ nuôi, cái chuyện bò người ta banh háng ra đụ được. Con Hoa im lặng. Thấy Hoa không trả lời mà chỉ cúi đầu, bà Bảy vừa giận vừa lo, bà hỏi tới:
- Con nói thiệt đi, tháng rồi có kinh không?
 Con           Hoa lắc đầu.
 - Hổng           thấy bao lâu rồi?            
 Bây           giờ con Hoa mới trả lời lí nhí:
 - Hai kỳ rồi.                                   
 Bà           Bảy hốt hoảng:
 - Thôi rồi rồi. Vậy là con có thai cả ba tháng           nay rồi. Mà thằng nào?            
 Hoa vẫn im lặng. Bà Bảy dịu giọng xuống:            
 - Con cứ nói thật đi rồi bác tính cho. Đứa nào           vậy?                                   
 Hoa           có biết nói ai bây giờ, chẳng lẽ nói Hùng hay           Cường,           hay là ông Bảy. Nó đành nói láo:            
 - Anh đó là bạn học của con. Cũng mới quen đây           thôi.            
 - Nó có tới đây lần nào không?                                   
 Hoa           lắc đầu.
Bà Bảy thở dài. Dù Hoa không phải là con ruột, nhưng bà đã nuôi Hoa từ 5 năm nay. Vả lại bà cũng thương nó là vì nhờ có nó, gia đình bà mới qua được tới xứ Mỹ này.
Không như nhiều gia đình khác, mua con lai xong, qua được tới Mỹ là coi như xong, hết xôi rồi việc. Nhiều gia đình còn tìm cách tống cứ ân nhân của mình ra khỏi nhà. Bà Bảy thì không như vậy. Dù sao bà cũng là một người có đạo đức. Tự trong thâm tâm của bà Bảy lúc nào cũng xem Hoa như con ruột của mình.
Bà Bảy buồn bực, bỏ vô phòng, để mặc cho con Hoa đứng đó một mình với hai hàng nước mắtbuồn tủi.
Ngày mồng Một Tết trôi qua trong không khí bình thường. Ba cha con ông Bảy vẫn không hay biết gì hết. Chỉ có bà Bảy thỡ dài và con Hoa thì trong lòng đầy sóng gió, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.
Mới sáng sớm mùng Hai, bà Bảy đã dằn lòng hết nổi. Thường thì bà Bảy để mọi việc qua hết mùng Ba, coi như kiêug cử ba ngày đầu năm, tô? mùng Bô? mới tính. Nhưng, biến cô?này đô? với một ngưồi cỡ kính như bà Bảy, bà thấy nó trọng đại vô cùng. Không ngờ mà bà lại có một đứa con gái chửa hoang như vậy.
Nghĩ quẫn quanh một hồi, bà nghĩ có lẽ Cường biết. Trong nhà này chỉ có hai anh em nó là hay đi chơi chung. Thế nào Cường cũng biết cái thằng khốt nạn đó là ai. Bà Bảy bước tới phòng Cường, đẩy cửa bước vô.
Cường           đang nằm nghe nhạc, thấy mẹ vô bất thình lình, nó ngạc           nhiêu hỏi:            
 - Cái gì vậy mẹ?                                   
 Bà           Bảy nói giọng cộc lốc:            
 - Con ngồi dậy, mẹ hỏi cái này.
Chưa           bao giờ Cường thấy mẹ nói chuyện với mình bằng cái           giọng nghiêm trang quá như vậy. Nó ngồi nghiêu           chỉnh,           nhìn mẹ chờ đợi, trong bụng bắt đầu thấy run.           Bà           Bảy gằn giọng đe cướp tinh thần Cường:            
 - Mẹ hỏi con điều này. Cấm con không được nói           dô? nhé.                       
Cường           ấp úng. Nó nghi là bà Bảy biết chuyện của nó           với Hoa, nó nói nhỏ:            
 - Dạ....mẹ cứ hỏi đi.            
 Bà           Bảy nói thẳng tuột luôn:            
 - Con Hoa có thai rồi, con biết chưa?                       
Cường           có cảm tưởng như ai vừa nện một cái búa tạ vào           đầu nó. Trong đầu Cường hết còn biết suy nghĩ gì           nữa cả. Coi như bà Bảy đã biết hết cả rồi. Còn           cái gì nữa mà dô?. Cường mếu máo:            
 - Thưa mẹ, con lỡ...
 Bà           Bảy tưởng Cường cố tình che dấu cho cái thằng nào           đó. Bà nạt lớn:
 - Lỡ cái gì?                                   
 Cường           sợ quá. Nó vừa òa lên khóc vừa nói:            
 - Con lỡ... chơi em con!!!                       
Bây giờ thì cái búa tạ hồi nãy lại nện ngay vào mặt bà Bảy. Bà choáng váng. Thôi như vậy là hết nói rồi. Con ruột bà nó lỡ chơi con nuôi. Bà còn biết phải trút đỡ cho ai đây.
Bà           Bảy chệnh  choạng  bước trở về phòng. Hai màng           tan bà giựt giựt, cơn nhức đâ?đến với bà thật           bất ngờ như cái sự thật mà bà vừa mới nghe.           Bà           Bảy ngã vùi xuống giường. Bà gọi lớn:
 - Hùng à. Vô má biểu.            
 Nghe           tiếng mẹ gọi có vẻ bất thường, Hùng lật đật chạy           vào.
Thấy           mẹ nằm rũ rượi trên giường, Hùng nghĩ là có           chuyện gì rồi. Nó đến gần bên bà Bảy lễ phép           hỏi:            
 - Thưa           mẹ kêu con?                                   
 Bà           Bảy chỉ cái ghế cạnh giường, bảo nó:            
 - Con ngồi xuống đó đi.            
 Hùng           hốt hoảng. Ở đồi có tật thì hay giật mình. Chẳng           lẽ những đêm mà xuống chơi con Hoa, bà Bảy biết           hết rồi sao? Hùng ngồi cúi đầu im lặng chờ đợi.
Bà Bảy nghĩ thế nào Hùng cũng biết về chuyện thằng Cường em nó lẹo tẹo với con Hoa. Nhà chỉ có hai anh em trai, làm sao nó không biết. Bà chỉ tức là tại sao nó biết mà không nói để bà ngăn cản. Bây giờ bà biết được thì đã muộn quá rồi.
Càng           nghĩ, bà càng giận. Bà gằn gio.ng hỏi Hùng:
 - Cái chuyện con Hoa bao nhiêu lần rồi?            
 Hùng           hết hồn hết vía, nhưng nó cũng còn khôn ngoan hơn Cường. Hùng làm bộ giả mù sa mưa:
 - Con Hoa sao má?
À           thì ra tới giờ phút này thằng anh vẫn còn muốn bao           che cho thằng em. Hai đứa tụi nó hùa nhau qua mặt bà.           Bà bỗng không dằn được cơn giận dữ, bà rít lên           nho nhỏ:
 - Nó có chửa gần ba tháng rồi chớ sao.
 Hùng           xám xanh mặt mũi:
 - Sao má biết?                                   
 Bà           Bảy chồm tới như muốn tát vào mặt Hùng làm nó           sợ hãi phải đưa tay lên đỡ. Bà gằn giọng:
 - Nó khai thiệt với tao hết rồi.
Hùng muốn xỉu ngay tại chỗ. Con Hoa đã khai hết rồi thì           còn gì để nói nữa. Hùng qùy xuống trước mặt bà           Bảy, chắp hai tay lạy, miệng van xin:
 - Xin má tha cho con. Con...
Bà           Bảy ngạc nhiêu vô cùng. Hay là Hùng cũng chẳng           biết vụ thằng Cường chơi con Hoa. Nếu như vậy thì           bà rầy oan cho Hùng quá. Bà nói ôn tồn hơn:
 - Tha cái vụ gì?
 Hùng phọt ra luôn một hôi:
 - Tha cái vụ tối tối con mò xuống lầu, chơi           em con? 
Súng           đại bác có nổ bể tai cũng không làm bà Bảy           kinh hoàng hơn được. Vậy là không phải một mình           thằng Cường, mà thằng Hùng cũng dính vô đó nữa           sao?            
 Bà           Bảy quát lên.
 - Đi ra đi. Đồ con mất dạy.
Ông Bảy đang ngồi coi tivi dưới nhà, nghe tiếng bà Bảy quát, ông giựt mình bỏ chạy lên coi chuyện gì đã xảy ra. Ông thấy bà Bảy tóc tai rũ rượi, nằm vò đầu bức tóc như một con mẹ điêu. Ông Bảy hốt hoảng vô cùng.
Bấy           lâu nay, bà Bảy lúc nào cũng ôn tồn, đằm thắm, chưa           bao giồ bà lớn tiếng với chồng con. Chẳng biết           chuyện gì xảy ra mà bà Bảy có thái độ lạ lùng như           vậy? Ông Bảy ngồi rón rén xuống bên cạnh vô           dọ dẫm:
 - Chuyện gì vậy bà?            
 Bà           Bảy trút hết bực tức lên đầu ông chồng:
 - Ông đừng có hỏi tui. Xuống hỏi con Hoa kìa.                       
Nghe           nhắc tới Hoa, ông Bảy hết hồn. Tuy ông là ngườ           đã có sỏi sạn trong đầu, nhưng đối với cái           chuyện ông với con Hoa đã làm thì ông không khớp           bà Bảy sao được. Ông           Bảy rụt rè hỏi lại:           
 - Con Hoa nó làm cái gì bà?            
 Trong bụng ông nghĩ là con Hoa đã hổn hào gì đó với bà           Bảy nên bà có vẻ giận dữ như thế. Không ngờ bà Bảy nói luôn một           hơi:
 - Ông xuống dưới mà lo cho nó. Nó có chửa           ba tháng rồi.            
Ông           Bảy đứng không vững nữa. Người ông mềm như           cọng bún. Chẳng lẽ, ông gần 60 rồi mà còn có           thể làm Hoa có chửa được sao? Tự nhiêu ông Bảy           buột miệng nói:
 - Vô lý           
 Bao           nhiêu tức giận đè nén từ nãy đến giờ bằng lên           sau câu nói đó của ông Bảy. Bà Bảy la toáng lên:
 - Con Hoa nó khai thật với tui rồi. Giờ ông tính           sao? Ở đó mà vô lý.            
Ông           Bảy trở về với thực tại. Vậy là con Hoa đã có           chửa với ông thật rồi. Nó đã khai với bà hết           rồi. Ông không còn biết nói gì nữa bây giờ. Ông           hạ giọng xuống run run:
 - Bà           nói nho nhỏ, coi chừng con cái nó nghe. Có tốt đẹp           gì đâu mà la um sùm.
Nghe           nhắc đến con cái, bà Bảy càng bô lửa giận thêm. Bà đập đầu vô tường ầm ầm như để trút bớt           cái gánh nặng trong lòng. Bà la bài hãi lên:
 - Để tui chết cho mấy người vừa lòng.
 Ông           Bảy thấy là mọi việc đã đổ bể hết rồi. Ông           nhào tới, ôm chặt bà Bảy lại. Rồi ông hạ giọng           nói một câu làm bà Bảy đứng tim:
 - Thôi mà, bà đừng giận, bữa đó tại tui say.
Hết