Ngọc năm nay 17 lứa tuổi mộng mơ đã biết chải chuốt chưng diện , ở trong xóm có nhiều thanh niên đeo đuổi nhưng nàng không thích ai hết , có lẽ trong trái tim Ngọc đã chọn Vũ? những lần nói chuyện tuy Vũ nhỏ hơn nàng một tuổi nhưng ăn nói khéo léo? giọng nói của con trai dậy thì vỡ tiếng nghe ngồ ngộ , nhưng điều nàng thích nhất ở chỗ Vũ biết nhiều thứ hơn những người khác?..Vũ sống ở Sài -Gòn mới về xóm này được mấy tháng , gia đình Vũ chắc giàu nên căn nhà tranh vách đất ở sát nhà nàng bị phá xập thay thế bằng cái nhà to lớn tường gạch quét vôi trắng tinh, mái được lợp tôn lạnh của Mỹ?.Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa đi xa bao giờ, qua Vũ và chị Lan nàng biết thêm được thế giới bên ngoài?khi trước mặt hai chị em Vũ nàng cảm thấy mình quê một cục, Ngọc hay để ý chị Lan từng chút để ráng bắt chước theo cách ăn mặc, lối nói chuyện? Con gái thông thường trưởng thành sớm hơn con trai xấp xỉ tuổi nên Ngọc đã biết yêu? còn Vũ vẫn hồn nhiên vô tư, lớn tồng ngồng mà vẫn chơi chung với hai em nàng những trò trẻ con?Vũ cao hơn nàng cỡ 5 phân chắc tại ăn uống sung sướng nên to con? Hôm nay bắt đầu vào nghỉ Hè tha hồ Ngọc có dịp gặp Vũ, phải tìm cách nào đây cho Vũ biết là nàng yêu Vũ?mới nghĩ đến đây thôi đôi má những lúc Ngọc cười khoe hai cái lúm đồng tiền dễ thương vô cùng đã đỏ hồng?
Trời vừa xụp tối thằng                   Hòa ăn cơm vội vàng rồi hối thằng Thuận đi                   coi phim , Ngọc mặc bộ đồ đẹp nhất đứng soi                   mình trong gương. Trời thương cho nàng thân hình                   cân đối làn da trắng mịn màng không bao giờ bị                   ăn nắng , bộ ngực nẩy nở căng phồng không                   mặc áo ngực nên hai cái núm nhọn hoắc như                   muốn chọc thủng lớp vải Xoa- Pháp xanh da trời.                   Ngắm nghía hồi lâu Ngọc lại gần cửa sổ nhìn                   ra sân ngóng đợi nàng biết thế nào Vũ cũng                   qua như đã hẹn với hai đứa em nàng, dịp may này                   Ngọc đã trông chờ lâu nay được cùng Vũ sánh                   vai đi chung. Ngọc vơ đại cuốn vở trên bàn leo                   lên võng nằm giả bộ chăm chú đọc khi thoáng                   thấy bóng Vũ ngoài cổng hòng che dấu nỗi lòng                   của mình .
                   Vũ chụp cuốn vở từ tay Ngọc lùi lại ngồi                   xuống cái giường kê gần đó miệng hỏi :
                   - Chị coi cái gì mê dữ vậy mà chưa chịu đi chơi                   nữa?.
                   Vũ vừa đọc được vài hàng đúng ngay trang                   cụp-lạc của truyện Cô Giáo Thảo được ai đó                   nắn nót chép lại? Ngọc đỏ bừng mặt khi                   nhận ra cuốn truyện mới mượn của con bạn nên                   chồm tới giựt lại? Vũ dấu cuốn truyện ra                   sau lưng cười khà khà :
                   - Hèn gì đọc say mê? chết chị rồi nghe chị dám                   đọc truyện khiêu dâm , Vũ mét nè !?
Ngọc đỏ bừng khuôn mặt                   như kẻ trộm bị người khác bắt quả tang, quê                   ơi là quê, nhưng Ngọc thầm nghĩ nếu mình không                   mau giựt lại rũi nhở Vũ mang đi rao khắp thiên                   hạ thì chết? Ngọc chồm tới đưa hai tay như                   muốn vồ lấy Vũ, Vũ khoái chí vừa chạy lui vừa                   giơ cuốn truyện qua khỏi đầu nhử nhử. Ngọc                   càng nóng lòng muốn lấy lại quyển sách nên rượt                   hết mình, Vũ cứ lui lui về phía sau nên không                   để ý có cái ghế đẩu đứng chắn đường??Đùng?? Vũ vấp gót chân vào chân ghế                   ngã sóng xoài xuống đất, Ngọc lúc đó trong tư                   thế quán tính lao tới và té sấp lên mình Vũ.                   Tuy bị té nhưng Vũ cũng còn nhây cố tình đưa                   cuốn sách qua khỏi đầu không cho Ngọc với tới,                   Ngọc cũng đâu có vừa gì mặc dù là con gái                   nhưng ở cái tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu thì sức                   mấy mà Vũ làm cho lạ? : Vũ càng giằng co thì                   Ngọc càng làm dữ hơn, mục đích của Ngọc là                   chỉ lấy lại quyển truyện cho được. Cuối cùng                   thì Ngọc nằm sấp trên mình Vũ, và vì đầu óc                   cứ lo giành lại quyển truyện mà Ngọc đã quên                   đi thân phận mình là gái, đè lên mình Vũ là                   trai, như một cặp tình nhân đang ân ái?
                   - Vũ, trả lại quyển sách cho Ngọc mau! không giỡn                   với Vũ nữa?
                   - Không, không, chị đè lên mình Vũ? Vũ?                   Vũ không trả lại cho chị đâu?
                   - Bây giờ trả cho Ngọc không?
                   - Không!
                   - Ngọc đếm tới ba mà không trả là? là có                   biện pháp với Vũ đó. Trả không?
                   - Không , nhất định không trả, chết cũng không                   trả hi? hi? hi
                   - Bây giờ không trả hả, coi nè !
                   Ngọc vừa nói xong thì đưa hai tay thọc vào ba sườn                   của Vũ cù lét đồng thời nói,? Cho Vũ chết                   nè, cho Vũ chết nè không trả hả, không trả                   hả !??
                   Vũ bị thọt cù lét thì thét lên cười chí chóe                   như bị đười ươi nhập, hất tay Ngọc ra và che                   những chỗ nhột? lì lợm nhất quyết không                   trả lại quyển truyện. Ngọc thấy Vũ còn chưa                   khuất phục thì ra sức đè Vũ xuống dưới nền                   gạch, hai đầu gối nàng cố kẹp lấy đôi tay Vũ                   không cho vùng vẫy, rồi dùng tay còn lại đâm                   chọt vào những chỗ nhột của Vũ làm Vũ bất                   giác phải tống mình hất Ngọc lên cả tấc. Ngọc                   được thế ngồi nhổm dậy, dùng mông đè lên                   bụng của Vũ để kềm lại. Vũ bị Ngọc phản kích                   bất ngờ, ở tư thế bị động nên chẳng biết                   làm gì hơn, chỉ đành để cho Ngọc chủ động.                   Ngọc càng thọt Vũ càng cười, đến gần ngất                   ngư, như không còn hơi thở nào trong lòng phổi                   ... nhưng Vũ vẫn cứ cười ngặt ngẽo.
Cuối cùng thì Vũ cũng                   phải thét to,?Thôi chịu thua đừng thọt nữa                   Vũ đầu hàng rồi mà? hi ... hi ... Nè trả chị                   lại nè!? Ngọc liền giựt lại quyển truyện                   trong tay Vũ, nhưng vì giằn co hơi mệt nên nàng                   ngả người ra nằm đè lên mình Vũ, cả hai cùng                   nhau vừa cười vừa thở dốc một cách hồn                   nhiên tươi vui.
                   Một thoáng trôi qua bỗng Ngọc giật mình vì phát                   hiện ra điều gì không phải lắm, định ngồi trở                   dậy nhưng chợt Ngọc thoáng ngửi được một                   mùi thoang thoảng toát ra từ người của Vũ, một                   mùi thơm xà phòng quện lẫn mùi da thịt hơi nồng                   của kẻ khác phái làm cho Ngọc thấy xao xuyến                   trong lòng, sẵn đã có cảm tình với Vũ bấy                   lâu và đang bước vào tuổi dậy thì nên Ngọc                   càng thấy muốn nằm trên Vũ mãi để hít ngửi                   cái mùi vị tình yêu. Lúc đầu thì Vũ vô tư                   đâu có để y,?chỉ nằm im thở trong lòng vẫn                   còn đắc chí về chuyện phá chị Ngọc vừa rồi                   , nhưng khi nghe tiếng hơi thở của Ngọc trở nên                   mạnh và gấp rút ở bên cổ , và lồng ngực                   của chị Ngọc phập phồng đè trên ngực của Vũ,                   mềm mại, êm êm, Vũ thấy hơi lạ xao xuyến nhưng                   cũng chưa hiểu cảm giác đó có thể diễn tả                   như thế nào trong hoàn cảnh này. Và Vũ càng                   thấy nhột nhạt hơn khi đầu của Ngọc rúc vào                   cổ và bắt đầu mon men bên vách tai của Vũ. Vũ                   khẻ rùng mình, một cảm giác bứt rứt kỳ lạ                   ở hạ thể , gai ốc nổi cùng mình, nhưng còn chưa                   biết làm gì thì Ngọc đã ôm ghì lấy Vũ và                   đôi môi xinh xắn như cánh hoa hàm tiếu đặt lên                   môi Vũ một nụ hôn nóng bỏng, mặn nồng mà                   Vũ còn ngơ ngẩn không biết chuyện gì đang xảy                   ra với mình . Bao ý nghĩ bấn loạn chạy trong đầu                   Vũ, Ngọc đang làm gì đây, có phải? chị Ngọc                   đang hôn mình, có phải chị Ngọc đang? không                   biết nữa, không thể nào, sao kỳ vậy, đây là                   chị Ngọc mà! Là chị của Hòa và Thuận mà, chị                   lớn tuổi hơn mình mà? thật không thể tưởng.                   Ngộ quá!
Vũ còn thấy thêm một cảm giác rạo rực chạy khắp thân thể như hàng trăm tia máu chạy về một động mạch chủ; vì đây là lần đầu tiên có người con gái nằm chằn lên hạ bộ mình, Vũ lại cảm nhận ra bộ phận sinh dục của mình tại sao phình to ra gấp mấy lần , riêng Ngọc thì cũng cảm giác được vật gì cồm cộm đâm chỏi giữa hai đùi mình , Ngọc thẹn thùng nhưng thấy thích lắm dẫu sao đây cũng là sự rung động va chạm đầu đời của nàng, sự đòi hỏi giới tính của kẻ khác phái đang thôi thúc nàng từng cơn một? Bỗng tiếng thằng Thuận í ới ở ngoài,?Chị Ngọc ơi, xong chưa! Thằng Hòa xí được ba chỗ , lẹ lên coi chừng hết chỗ ngồi đó! Thằng Vũ có qua chưa vậy??
Ngọc vừa nghe tiếng đứa                   em mình vọng ở ngoài ngõ thì luống cuống ngồi                   bật dậy vuốt ngay ngắn lại áo quần, Vũ cũng                   cuống cuồng mau nhổm người dậy, Thuận và Hòa                   thoáng một cái đã cùng xuất hiện trước mặt                   hai người họ. Vũ lúng túng đỏ mặt , đầu hơi                   cúi, lưng hơi khom để che đậy cái quần bị khúc                   thịt bên trong đội thẳng ra ngoài, lúc đó Ngọc                   cũng thẹn thùng không kém gì Vũ, đôi má nàng                   ửng hồng như ngồi lâu bên bếp lửa vì lần                   đầu tiên va chạm vào cơ thể của con trai, và                   lại là chỗ kín nữa chứ ! ... tuy nhiên Ngọc                   cũng khá bình tĩnh để đối phó với hai thằng                   em út của nàng.
                   - Chị sửa soạn xong rồi, Vũ cũng vừa mới                   qua, phải không Vũ?
                   Vũ khẻ gật đầu ợm ờ:? Ừ?. cũng mới                   qua ,?chừng nào thì tụi mình đi??
                   Thằng Thuận nghe thế liền hối :?Trời ơi, chừng                   nào hả, vọt lẹ chứ đợi chừng nào, đi trễ                   là có nước đứng ngóng cổ xem đó!?
                   Không đợi cho Ngọc và Vũ trả lời, Thuận nắm                   tay hai người họ kéo ra ngoài. Ngọc dằng tay ra                   nói?Để chị cất quyển? này đã, đi trước                   đi chị rượt theo kịp.?
Rồi Ngọc cũng rượt theo kịp , suốt dọc đường còn lại, Ngọc và Vũ không nói một lời nào, kể cả không dám nhìn thẳng vào mặt của đối phương, nhưng biết rằng cả hai đang mông lung đến chuyện vừa rồi mới xảy ra, ngờ ngợ có phải chăng là sự thật, chỉ riêng Thuận và Hòa hồn nhiên , miệng loét choét không ngừng nói về chuyện phim Cao- Bồi đánh với mọi da đỏ mà chốc nữa đây bọn nó sẽ được coi.
Đêm đó Vũ chập chờn trong giấc ngủ để nghĩ về Ngọc, nghĩ tới khuôn mặt đỏ bừng lên của Ngọc khi đôi môi đó lần đầu tiên chạm vào môi Vũ, Vũ vẫn còn thấy lạ, cái cảm giác mềm mại đó vẫn còn đeo đuổi nó ở trong lòng không lúc nào ngớt ... Vũ đưa hai ngón tay lên sờ thử như để cho xúc giác nó cảm nhận được một sự thật không thể ngờ, để góp về một chút dư âm nào còn đang lắng đọng? bỗng Vũ thấy Ngọc có cái gì ngộ ngộ, dường như đến bây giờ Vũ mới nhận thức ra rằng Ngọc đẹp thật ! Ngoài khuôn mặt miếng bầu, đôi mắt long lanh với hàng mi dài cong vút nàng còn có hai má lúm đồng tiền mà lúc nào cũng làm cho nụ cười nàng tràn đầy sức thu hút?
Trong lúc đó, chỉ cách Vũ một cái vách Ngọc đang ngồi ở trước kiếng chải lại mái tóc bồng bềnh của nàng, tóc vừa mới gội còn thoảng mùi hương bồ kết. Nàng vừa chải vừa mỉm cười với chính nàng ở trong đó vừa khi nghĩ tới Vũ, tới cái cảnh hồi chiều nằm trên người Vũ, được ôm Vũ trong vòng tay, ghì chặt, được hôn lên môi Vũ, được ngửi mùi da thịt của Vũ , cái mùi đặc biệt của đứa con trai đương tuổi dậy thì khiến nàng lâng lâng ngây ngất .
Cũng kể từ hôm đó Vũ thường hay qua nhà của Ngọc chơi, với cái cớ là tìm Hòa và Thuận nhưng thực tế thì Vũ định tìm kiếm một chuyện gì đó mà trong tiềm thức của nó cũng không biết là chuyện gì, chỉ có điều là những lần này khác hẳn : Vũ đã không còn mặc tà lỏn như trước nữa mà mặc quần Tây sơ-mi đàng hoàng. Hòa và Thuận nhiều lần kéo Vũ chơi bắn bi, chơi tạt hình hoặc là chơi đá cá lia thia Vũ đều tìm cách từ chối, bảo là?mấy con cá Phướng bị thằn lằn câu hết rồi? hoặc là?tắm rồi không đi chơi dơ được? Riết rồi anh em Hòa và Thuận cũng đâm chán với Vũ, chúng bèn đi rũ đám thằng Thanh chơi; được dịp Vũ càng có cơ hội gần gũi Ngọc nhiều hơn. Lúc đầu Vũ viện cớ một cách ngu ngơ là mượn mấy cuốn truyện của Ngọc về đọc trong lúc rãnh rỗi, nhưng được một thời gian vẫn không thấy Ngọc có phản ứng gì Vũ bèn quyết định đánh tiếng trước, viết một lá thư kèm theo nội dung vu vơ và lời cám ơn tới Ngọc đã cho mượn sách rồi cuối cùng là mạnh bạo hẹn rũ Ngọc đi ăn chè?
Ba ngày trôi đi lặng lẽ mà ... không lặng lẽ chút nào đối với Vũ. Vũ vẫn chưa có hồi âm nào của Ngọc, nhiều lúc Vũ cố tình nán lại cho Hòa và Thuận bỏ đi chơi để hai người có cơ hội bên nhau nhưng Ngọc hoàn toàn không lộ vẻ nào khi đó, Vũ càng thêm nóng lòng, càng thấy xao xuyến rung động trước nét dễ thương của Ngọc, càng ao ước muốn chinh phục? Đã hai đêm rồi Vũ không tài nào chợp mắt được, hình ảnh của Ngọc cứ luôn thoáng hiện về trong óc của Vũ, thôi thúc con tim Vũ hãy mạnh dạn lao vào tình yêu dù chuyện gì rồi đây sẽ xảy ra cho nó?
Chiều ngày đó Vũ nhận được quyển truyện được Ngọc lén lút trao cho, Vũ mừng rỡ vô cùng, linh tính của nó báo cho nó biết là trong quyển truyện này sẽ có lời hồi âm của Ngọc. Và Vũ đoán không lầm khi chạy vội về nhà, mở gấp quyển truyện ra và lục lọi tìm cái gì mà Vũ muốn tìm. Vũ đã được toại nguyện khi cầm lá thư của Ngọc ở trên tay, được đọc từng lời văn tâm sự của Ngọc, được ngắm những dòng chữ xinh xinh màu mực tím nắn nót trên trang giấy tập trắng tinh.
?Vũ thân, đã từ lâu Ngọc muốn nói hết bao tâm sự của Ngọc cho Vũ biết nhưng chưa được cái cơ may nào thuận tiện, nay sẵn dịp hồi âm này Ngọc muốn tiết lộ vài điều thoát ra từ đáy lòng của Ngọc cho Vũ hiểu. Thật ra thì Ngọc đã để ý Vũ từ lâu rồi, từ cái ngày mà Vũ từ thành phố dọn về đây ở. Khác với những đứa con trai cùng trang lứa, tư cách và lời nói của Vũ chững chạc hơn nhiều (tuy thỉnh thoảng cũng còn ham chơi), thật làm cho Ngọc nhiều đêm suy nghĩ nung nao, có lúc Ngọc hay nhìn trước kiếng để tự hỏi mình về cuộc sống mai sau và nghĩ về cảm giác của Ngọc đối với Vũ, nhưng cũng không lấp nỗi sự trống vắng trong lòng Ngọc, lại càng nhớ Vũ nhiều hơn. Kể từ nay Ngọc không muốn mình là chị của Vũ nữa, Ngọc chỉ muốn ngang hàng với Vũ, được làm người bạn để tâm sự cùng Vũ, kể cả vui lẫn buồn. Vũ hiểu Ngọc muốn nói điều gì rồi phải không, Ngọc biết Vũ thông minh lắm, khác hẳn với đám con trai ở xóm này, nên Ngọc cũng không cần nói thêm nữa. Ký tên-Ngọc. Tái bút : về cái chuyện đi ăn chè thì gặp mặt hãy nói !?
Vũ cầm lá thư mà mồ hôi rịn ra ướt cả lưng. Thật không ngờ niềm vui bất ngờ đến như cùng tận! Vũ đã hiểu rồi? đây là một sự khéo léo chấp nhận của Ngọc. Thì ra Ngọc đã để ý yêu Vũ từ lâu, Vũ thật xao xuyến quá, cái vui sướng của thằng con trai vừa mới lớn thật không thể nào nói hết trong một vài câu nói được khi lần đầu tiên trong đời có một người con gái ngỏ lời thắm thiết. Thế là đêm đó Vũ nằm trên giường đọc lại lá thư của Ngọc gần cả trăm lần, đến khi thuộc làu thì Vũ mới chịu tắt đèn đi ngủ?
Thời gian trôi qua như tên bắn, thấm thoát thì                   Vũ đã chính thức quen với Ngọc được hai tháng.                   Cuộc tình họ thật hồn nhiên, đơn sơ như một tờ                   giấy trắng không hoen ố một vết lằn nào. Rồi                   vào những đêm trăng sáng gió mát họ lại hẹn                   hò lén lút bên nhau dưới những tán cây chùm                   ruột đã dẫn tới những cái hôn vụng trộm.                   Khi trở về, nằm gác tay lên trán vẫn thao thức                   mãi cho tới tiếng gà gáy gọi bình minh thức                   dậy. Và tới một ngày kia, một ngày trăng thật                   sáng của đêm Trung Thu năm đó, dưới gốc cây                   dừa cách nhà Vũ một mẫu ruộng, Ngọc đã chính                   thức viết lên tờ giấy trắng ấy hai chữ                   trinh nguyên trao cho Vũ?
                   - Đêm nay trăng thiệt sáng hả Ngọc?
                   - Ừ, trăng Trung Thu thiệt khác hơn bao giờ, sáng                   quá, tròn và bự quá!?
                   - Hai đứa mình đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
                   - Đã hai tháng rồi Vũ, lẹ quá hén.
                   - Ừ, lẹ thật nhưng sao Vũ cứ thấy càng ngày                   càng yêu Ngọc nhiều hơn mà không hề thuyên                   giảm.
                   - Ừ, Ngọc cũng vậy đó, cứ mỗi lần ôm Vũ                   trong tay như lúc này vậy, Ngọc chỉ muốn thời                   gian ngừng trôi mãi, trời sẽ không bao giờ sáng                   để chúng ta luôn ở bên nhau.
                   - Sao Ngọc tốt với Vũ quá vậy, Vũ thấy Vũ                   đâu có cái gì đâu để cho Ngọc thương.
                   - Vũ nói sao vậy, Ngọc thấy Vũ thông minh, hiền                   và? đẹp trai nữa.
                   - Thiệt hả, Vũ cũng thấy Ngọc dễ thương lắm,                   nhất là khi Ngọc cười lộ hai má lúm đồng                   tiền, làm Vũ cứ muốn? muốn hôn Ngọc hoài                   hà!
Vũ nói xong thì ôm Ngọc                   vào trong cánh tay, đặt lên môi nàng một nụ                   hôn đắm đuối. Ngọc cũng kéo ghì Vũ xuống đè                   sấp nàng lên đám lá dừa mà người ta vừa                   mới cắt xuống hồi chiều hôm qua.
                   - Ngọc à? Vũ thì thào bên tai? sao Vũ thương                   Ngọc quá hà!
                   Ngọc ởm ờ trong miệng không định trả lời vì                   lúc này Ngọc chỉ thấy toàn thân rạo rực dưới                   sức mạnh cánh tay và nụ hôn cháy bỏng của                   Vũ đang miết vào đôi mộng của nàng. Ngọc đã                   tự hỏi biết bao lần đã tự cưỡng chế lại                   bản thân không hiến thân cho Vũ, nhưng lần này? lần này sao khác hẳn. Chắc nàng đành khuất                   phục thôi: khi con tim của nàng đã ngự trị trên                   khối óc; tiếng hơi thở, mùi da thịt của con                   trai ngay ngáy cứ quyện vào trong mũi nàng, cứ                   thôi thúc nàng hãy chấp nhận, hãy chấp nhận                   đi dẫu sao này bị bà con lối xóm xỉ vã ...
                   Vũ lại thì thào bên tai Ngọc, hơi thở của Vũ                   làm cho Ngọc nổi gai ốc cùng mình:
                   - Cho Vũ nghe Ngọc?. Cho Vũ đi, Vũ thương Ngọc                   quá hà!
                   Trong thoáng chốc đó Ngọc không biết trả lời                   sao, nhưng nàng biết đứa con trai đang nằm trên                   mình nàng chính là người mà nàng yêu nhất.                   Ngọc nguyện làm bất cứ chuyện gì cho Vũ                   được hạnh phúc cũng chính như nàng hưởng                   được cái hạnh phúc dó vậy!
                   Ngọc khẻ gật đầu đủ để cho Vũ hiểu được                   là nàng đã tự nguyện?
Vũ từ từ cởi từng                   chiếc cút áo trên người của Ngọc ra. Bộ ngực                   nẩy nở mịn màng đổ sồ ra ở trước mặt Vũ,                   dưới ánh trăng vàng thấp thoáng Vũ có thể                   thấy được sự căng tròn vung cao của chúng.                   Khi chiếc cúc cuối cùng được bức tung một cách                   vội vã thì đã thấy Vũ vục mặt vào giữa ngực                   nàng hít thở mùi da thịt còn trinh nguyên tươi                   mát. Ngọc chợt thấy toàn thân dấy động. Nàng                   chỉ biết ưỡn mình cong theo đầu môi và chót lưỡi                   ướt đẫm của Vũ. Vũ còn tham lam vừa hôn lên                   ngực vừa lòn bàn tay vọc vạch khắp hang cùng                   ngỏ hẽm của Ngọc làm cho hai chân Ngọc càng lúc                   càng dang xa? Đôi môi Vũ hôn lên cái núm                   vú xinh xinh rồi thì ngậm nó vào mút nhè nhẹ                   rồi nhanh mạnh dần. Bú chùn chụt tham lam như                   đứa trẻ lâu ngày thèm sữa mẹ? Ngọc                   ưỡn người đón nhận cái nhột nhạt không làm                   nàng thấy khó chịu trái lại còn tỏa lan khắp                   cơ thể? Vũ bắt đầu hôn xuống vùng bụng                   khiến Ngọc thót ruột lại? Ngọc ôm chặt đầu                   Vũ kéo trở lại. Ngọc muốn cho đi nhưng lại                   nuối tiếc muốn bảo vệ cái quý nhất của                   đời con gái. Nhưng bàn tay tham lam của Vũ đã                   nhẹ kéo quần nàng xuống và cũng lúc đó không                   hiểu tại sao Ngọc lại hơi nhấc mông lên cho Vũ                   kéo tuột quần nàng xuống đầu gối và rồi cởi                   hẳn quần nàng ra?Vũ ngây người ngắm nhìn                   thân hình tuyệt mỹ của Ngọc dưới ánh trăng                   và chị Hằng Nga như đồng tình chiếu sáng hơn lên                   soi rõ tấm thân ngà ngọc? Vũ vuốt nhẹ cặp                   đùi thon dài và ngập ngừng dừng lại ở ngọn                   đồi phủ lớp cỏ đen mượt, hơi ẩm của những                   giọt sương còn đọng. Cảm giác trơn tru mịn màng                   làm Vũ thấy khó chịu hơn? Thế là Vũ cúi                   đầu hôn một cách trân trọng lên gò vệ nữ                   một lần nữa và trở xuống liếm nhẹ lên hai                   cánh cửa còn khép kín của động đào nguyên                   như muốn gõ cửa xin vào thì Ngọc bật ngồi dậy                   trong một chút lý trí còn xót lại nàng nhẹ kêu                   khẽ :
                   - Đừng Vũ ơi ... Ngọc sợ?
Vũ ôm Ngọc vào lòng hôn                   say đắm lên đôi môi chín mọng , bàn tay không                   ngừng vuốt ve bộ ngực thanh tân săn chắc tràn                   đầy nhựa sống, trong giây lát Vũ nhẹ nhàng                   đẩy Ngọc nằm xuống? Vũ nằm song song ngược                   chiều kéo hai đùi Ngọc dang ra háo hức trở lại                   khám phá động đào? lưỡi Vũ như con rắn                   trơn ướt tìm thấy hang cửa mình len lỏi xuyên                   qua đám cỏ chui vào âm đạo uốn éo quét ngang                   quét dọc? Ngọc thấy cái sướng dồn dập như                   ngọn sóng rào rào đẩy từng đợt đê mê                   khắp cơ thể, mọi thứ trong mình cùng một lúc                   trào ra hết? Ngọc dúi đầu vào giữa háng                   Vũ như muốn tránh né? hai tay quều quào ôm                   đùi Vũ như muốn bấu víu vào cái phao để khỏi                   bị chết đuối trong biển khoái lạc ... nàng trân                   người thốt tiếng rên rỉ :
                   - Ahhh?Ahhh?Vũ ơi?Ô..ôô?Vũ ...
                   Lấy đầu ra hít một hơi dài vì nãy giờ bị nước                   suối tiên rỉ ra làm ngộp thở, Vũ hấp tấp cởi                   quần mình cho cái vật truyền giống cương cứng                   thoát khỏi sự gò bó? Ngọc mở to hai mắt                   trân trối như đang bị thôi miên nhìn cơ quan sinh                   dục của thằng con trai ở độ tuổi sung mãn sừng                   sững bật tung ra như cái lò-xo gật gù lắc lư?Vũ vục đầu trở lại giữa hai đùi Ngọc                   tiếp tục công phá thành trì con gái , hạ thể                   Vũ ép tới trong sự vô thức thèm muốn sự                   va chạm xác thịt, Ngọc há miệng đón nhận trái                   còng to thập thò chui vô thụt ra dưới sự điều                   khiển của đôi mông Vũ? mùi vị mằn mặn cảm                   giác ấm áp trong cái cứng ngắc gân guốt còn                   có sự mềm mại của da thịt làm Ngọc mê muội                   bất chấp tất cả nồng nhiệt đón tiếp, bú mút                   cuồng nhiệt như đang ăn cà-rem ... nóng. Điều                   kỳ lạ ở chỗ cây cà-rem này không tan chảy                   nhỏ đi mà lại to hơn , cứng hơn , hình như dài                   thêm hơn trong khi nước vẫn ri rỉ ra hòa lẫn nước                   miếng thơm tho của nàng?
                   Trước khi cho cái bộ phận nối liền cơ thể nam                   nữ vào Vũ nhìn sâu trong mắt Ngọc khẽ hỏi :
                   - Ngọc có hối hận khi cho Vũ ... không?
                   Hàng lông mi dài cong vút từ từ khép lại Ngọc                   nhắm mắt trong tiếng thở dồn dập hồi hộp khẽ                   lắc đầu . Vũ và Ngọc cùng một lúc rên lên                   :
                   - Ahhhh?.khi lớp da bọc đầu đời trai tân bị                   kéo trật hẳn xuống và bức màn che chắn đời                   con gái bị đâm thủng. Nóng rát quá, cả hai lịm                   người nằm im trong nỗi đau đớn thoáng qua của                   cơn đau tình ái, cũng là cái giá phải trả cho                   sự hoan lạc đầu đời ... mười đầu móng tay                   Ngọc bấu chặt lưng Vũ rướm máu nới lỏng dần                   khi sự đau đớn dần biến mất nhường chỗ cho                   cái sướng tăng nhanh theo đà nhấp nhổm nhịp                   nhàng của Vũ ra vô trong cơ thể trơn ướt của                   Ngọc. Cả hai người song tấu khúc nhạc giao? hợp,                   tiếng rên rỉ ngân vang hòa tiếng sột soạt của                   đám lá dừa bên dưới to dần và không gian                   như ngừng lại khi Vũ và Ngọc đồng lúc gồng                   người rùng mình xuất tinh? chấm dứt bản hợp                   xướng, họ vẫn giữ nguyên nhịp cầu nhỏ nối                   liền nam nữ ôm chặt lấy nhau mà linh hồn và                   thể xác cả hai như hòa nhập lại thành một thể? Một lần nữa? rồi lại lần nữa?Vũ và                   Ngọc lại đi vào đời nhau cho tới khi cơ thể                   mệt nhoài khoái lạc, nhục cảm đầy ắp không                   còn có thể chứa thêm được nữa thì mới                   chịu về. Vũ dìu Ngọc đi trong ánh trăng sáng vằng                   vặc, lúc này mặt trăng như có vẻ tròn hơn cũng                   đang mỉm cười đồng tình chia sẻ tình yêu trọn                   vẹn của họ?
Và cũng kể từ đêm đó Vũ và Ngọc hân hoan háo hức chìm đắm ngụp lặn trong biển tình, trong làn sóng ái ân cho đến một ngày khi Vũ vừa bước vào cửa thì Ngọc đã ôm chầm lấy, bật khóc nức nở trước ánh mắt kinh ngạc của thằng Hòa và thằng Thuận. Ngọc nghẹn ngào cho biết gia đình nàng sẽ dọn ra Huế vì đơn vị ba nàng phải di chuyển tới đó và Ngọc phải theo bà, sẽ xa Vũ. Vũ lặng người đi, trời đất như quay cuồng, cõi lòng tan nát, tuy hai mắt khép lại nhưng không cản được những giọt lệ lưng tròng tràn lan xuống đôi má non. Vũ không thấy gì ngoài một màu đen tối, tai Vũ ù đi chỉ còn nghe được loáng thoáng tiếng Ngọc khóc bên vai, nước mắt làm ướt cả áo.
Tối hôm đó Vũ và Ngọc trắng đêm không ngủ ngồi trên băng ghế gỗ trước sân, hai người ôm xiết lấy nhau như sợ giờ chia ly thình lình đến bứt lìa họ. Trời đất cũng xót xa cho mối tình của họ, mặt trăng dường như xấu hổ đã không giúp được gì dấu mình sau vầng mây, tiếng dế kêu rỉ rả phụ hoạ với tiếng ếch nhái tạo thành một giai điệu sầu thảm bi ai than khóc cho đóa hoa tình yêu sớm nở tối tàn của đôi trẻ.
Ngàn trùng xa cách thư đi thư lại một tuần có                   khi 4-5 lá Vũ và Ngọc gởi cho nhau những nhớ                   thương được viết bằng mực hòa với nước                   mắt. Được gần một năm thì tạo hóa lại trớ                   trêu, biến cố Mậu Thân đã xảy ra, thư từ bị                   đứt đoạn rồi Vũ bặt tin của Ngọc, hỏi thăm                   mãi thì mới biết nhà Ngọc bị trúng pháo kích                   nhưng không biết rõ có ai còn sống hay không                   ...
                   Ngọc ơi , em còn sống hay đã mãi mãi lìa bỏ                   Vũ trong nỗi khắc khoải đợi chờ.
Hết