Tác Giả: Kinh Bích Lịch
 Lời tác giả: Truyện về một nữ tu bị bắt cóc và hành hạ,              có ảnh hưởng liên quan đến đạo giáo, loạn luân, và bạo lực. Nếu bạn              là không thích hợp với một trong ba điều nói trên, mong rằng các bạn              đừng đọc, coi như là giúp đỡ tôi. Chân thành cám ơn.
Nắng                    sao mà gắt thế, gần như đốt cháy cả da ăn cả thịt, ngay cả cái                    gió thổi cũng nóng hơn thường lệ so với mùa này năm ngoái. Ở                    vùng đất thượng tầng đây, ai cũng phải chịu vậy, không riêng                    gì nàng. Quỳnh Mai khệ nệ xách một thùng nước đã biến nhiệt                    thành ấm áp (do để ngoài nắng) đi thẳng vào hậu viện. Nàng lui                    cui tưới những đóa hoa hồng đã ủ rũ oằn cả cuống xuống trong                    chúng phát tội. Công việc này hầu như nàng hàng ngày trong                    suốt mấy tháng qua - một công việc mà đối với nàng chẳng ưa                    thích gì. Nhưng nếu không làm việc này thì biết làm việc gì                    đây. Ở đây chán chết đi được, không TV phim ảnh, không chợ búa                    ồn ào, không vui chơi cuối tuần, hoặc du ngoạn những buổi                    chiều khi hoàng hôn ngả màu ... Ngoài những buổi học giáo lý                    dài lê thê lết thết ra, đọc kinh là món ăn nhàm chán mà nàng                    phải ăn hàng ngày. Nàng không phải là người thích đọc kinh                    nhưng phải chịu thôi, ai ở đây cũng vậy không riêng gì nàng;                    Coi như đây cũng là niềm an ủi duy nhất của nàng suốt mấy                    tháng ngày qua. Nào là kinh sáng, kinh chiều, kinh tối kể cả                    kinh trước khi đi ngủ, hay kinh lúc thức dậy. Ngày nào cũng                    giống như ngày nào, như một cổ máy xoay đều không phân biệt                    nắng mưa, riết rồi Quỳnh Mai cảm giác mình như mình không phải                    là chính mình. Là một cái máy radio, đúng giờ thì phát thanh,                    hết giờ thì đi nghỉ. Cuộc sống cứ thế lại trôi qua như một                    dòng sông không có lưu triều, chỉ dậm chân tại chỗ.
 
 Tiếng la cáu gắt của Sơ già phó viện vọng ra từ phòng trong,                    giọng bà có vẻ đanh đá, "Mai à, tưới nhanh, mau dọn cơm cho                    các Thỉnh sinh khác, trời tối tới nơi rồi". Ở đây trưởng viện                    là cao nhất, kế đến là bà, vì trưởng viện bận rộn với nội vụ                    liên lạc hoặc họp mặt với các Dòng tu khác nên phó viện cai                    quản mọi thứ trong Tập viện. Ai ai trong viện cũng có vẻ không                    thích bà mấy chứ không riêng gì Quỳnh Mai, nhưng cũng nhờ bà                    mà trên dưới nề nếp quy luật trở nên rõ ràng. Kẻ bề dưới như                    nàng rất e nể sợ. Tiếng hối thúc của bà làm nàng thêm bứt rứt.                    Nàng cũng vất vả lắm chứ, nào có muốn bê trễ chuyện chi. Mồ                    hôi lấm tấm rịn lên trên trán nàng, thấm ra cả lưng đủ biết                    cái cực cộng cái nóng nó đang hoành hành nàng. Ngước mặt lên                    trời, tay quệt trán, nàng nheo mắt lại, đôi mắt nai của một                    người con gái mới lớn hồn nhiên; Nàng hít một hơi dài rồi thở                    phì ra hai bên cánh mũi. Ngán ngẫm quá! Nàng đáp lại vị Sơ già                    một cách có lệ: "Dạ, con làm nhanh!", rồi nàng thong thả tưới                    luôn thùng nước cuối cùng trước khi trở vào trong.
 
 Đã hơn hai năm rồi nàng được người nhà đưa đến Tập viện này để                    tu học làm Sơ, nàng chỉ vui được sáu tháng đầu vì sáu tháng                    này nàng được đi đây đi đó với viện trưởng, biết được cái này                    cái kia, ăn được trái kia trái nọ và thông hiểu chút ít ở các                    vùng nàng đi qua, công việc của nàng chỉ vỏn vẹn phụ bà khiêng                    xách những thứ cần thiết. Những ngày kế tiếp sau đó của nàng                    là những ngày chính thức nhập học. Cuộc sống kính cổng nghiêm                    khắc mà lúc nào cũng tiếng kinh cầu, lời giảng dạy, giáo điều,                    qui luật và qui luật đã làm nàng chán lên tới cổ. Biết sao,                    người ta nhận nàng vào đây cũng bởi gia đình nàng danh giá, có                    tiếng tăm, được cho là một gia đình liêm chính, đạo đức từ tâm,                    và người ta cho nàng là một nhân tuyển thích hợp cho đạo giáo                    sau này. Nào ai có ngờ rằng, đứa con của họ, đứa con của giáo                    xứ không phải là một người thực sự có Ơn gọi như người ta lầm                    tưởng. Đâu có ai ngờ rằng nàng đã bao lần muốn bỏ trốn đi nơi                    khác cho rãnh nợ, cho nhẹ cái thân, để sống như một người dân                    thường thoải mái tươi vui mà nàng vẫn hay ao ước, nhưng ao ước                    thì vẫn là ao ước không thể thực hiện được, nàng bây giờ là                    một kẻ tu hành xa lánh trần tục. Đành cam chịu thả đời lục                    bình của nàng trôi theo dòng sông chưa biết đi về đâu.
 
 Nàng tự tại với chức vụ của mình chỉ được hơn 1 năm, ý nghĩ                    xuất tu lại trở lại với nàng. Nhất là mỗi khi nàng được tin                    mấy đứa em họ và bà con láng giềng nối gót nhau lên xe hoa về                    nhà chồng. Nàng lại ray rức cho số phận của mình. Nhiều lúc                    nàng mạnh dạn định tỏ lòng mình ra cho viện trưởng hiểu, nhưng                    rồi nàng lại do dự khi thấy mặt của phó trưởng có vẻ hăm he                    thành kiến với nàng. Rồi lại thôi. Cam chịu tiếp. Nhưng không                    chừng ở lại đây, ở như vậy mà tốt cho nàng hơn. Giả dụ như                    nàng có dám thố lộ điều bí mật này ra, nếu như người ta đồng ý                    cho nàng xuất tu, thì nàng phải tính sao cho cuộc sống sau này.                    Bao năm học ở đây ngoài những môn Thần học, Giáo lý ra người                    ta chẳng dạy nàng một thứ nghề nào trong tay, thế thì lấy gì                    mà sống. Gặm đất ăn à ? Hoặc chẳng lẽ phải trở về gia đình để                    cầu xin ăn bám, hay cưới quách thằng nào có tiền cho xong đời                    con gái. Thế giới này phức tạp quá, chưa kể, gia đình nàng sẽ                    đối xử với nàng ra sao một khi họ đã quyết tâm ép nàng vào con                    đường làm tu nữ vì mỗi lý do tạo dựng danh giá cho họ... Nàng                    thật sự không hiểu rõ, con đường nàng đang đi là do Chúa chọn                    cho nàng, một ơn Kêu gọi nào đó người ta thường bảo với nàng                    hay chỉ là một ý tư riêng nào đó mà gia đình nàng và xã hội                    chọn cho nàng. Thiệt khổ sở ! Chưa tính, nếu lỡ các Sơ vì một                    lý do nào đó không cho nàng xuất tu thì nàng phải sống làm sao                    những ngày kế tiếp khi biết vết nhơ về nàng nàng đã hiện thân                    ràng ràng ra trước mắt họ; Có thể họ sẽ luôn "rình mò" mọi                    hành động của nàng từ đó trở về sau. Họ sẽ sợ nàng làm mất đi                    danh giá của Giáo hội, của Dòng tu!
 
 Nơi nàng sống là một quảng trường nhỏ có nhiều phòng học, còn                    gọi là "Nhà kín" dùng cho các tu nữ như nàng ở và học; họ còn                    gọi là "thỉnh sinh" sau ngày mãn khóa sẽ được làm Sơ. Nhà kín                    đó được xây cất từ lâu đời mà nàng không rõ là bao lâu vì                    trông nó rất cổ kính uy nghi, và đương nhiên là rất cũ kỷ.                    Chung quanh Nhà kín là các nhà lưu trú cho các học viên, và                    giành cho nữ tu tập hợp về từ các nơi khác, và một căn nhà                    nguyện bằng tranh nằm bên cạnh một ngọn đồi với những khu vườn                    cây ăn trái do các Sơ ở đây chịu khó trồng trọt. Cũng rõ là                    nơi đây rất ít cư dân; ngoài những thầy dòng và giáo sĩ , giáo                    dân sống gần đó thì chẳng có ai khác cả. Nhờ vậy mà ai nấy                    cũng thân quen nhau như một gia đình; hoặc như có bất kỳ ai                    khác vào viếng họ đều nhận ra ngay. Những người giảng huấn ở                    đây rất nghiêm khắc, họ gồm các nữ tu già truyền giáo Kinh                    thánh cho trường nữ. Họ còn gọi là các Sơ - Các Sơ "khắc khe"                    xấu xí nàng thường gọi họ như vậy mỗi khi nàng bị trách phạt,                    hay những khi nàng bị réo rắc hàng chuổi kinh lê thê lòng                    thòng mà nàng đã chán tới cổ - Họ là những người chỉ biết sống                    cho đạo, hy sinh gần cả cuộc đời này cho nhà thờ với các nổ                    lực truyền giáo, tạo dựng Dòng tu nữ cho lớn mạnh, nhất là tạo                    dựng những người như Quỳnh Mai đây. Nàng kính ngưỡng họ với sự                    hy sinh tận tụy đó, nhưng ghét họ đã kéo nàng đi chung một con                    tàu nàng không bao giờ muốn tham dự.
 
 Nhớ ngày xưa, Quỳnh Mai đư ợc tiếp nhận làm truyền đạo sinh,                    làm một nữ sinh từ một nơi xa tới xa đến. Nàng rất hồn nhiên                    nhí nhảnh, thường hai nô đùa và giễu cợt. Chính nàng cũng thật                    không ngờ là tánh tình con người quả có thể thay đổi theo hoàn                    cảnh. Nàng là một trong số những người đó. Thật đã có quá                    nhiều thử thách khó khăn đã xảy ra nơi này làm cho bao người                    thất bại trong ba năm học làm tu nữ, nếu như có qua được thời                    gian thử thách này họ còn phải thêm hai năm thực tập đi truyền                    giáo khắp nơi, cái đó mới là cái khổ, và khổ hơn hết vẫn là                    sau cuộc khi họ đã thành vị tu nữ chính thức thì họ sẽ "được"                    gởi đi các vùng sâu xa phục vụ việc truyền giáo cho nhiều                    người. Rồi cuộc sống sau đó sẽ đi về đâu, xứ nào hoặc một góc                    nhỏ xa xôi nào đó ít có bước chân người lai vãng.
 
 Nghĩ tới cuộc đời này của nàng phải gắn liền vùi trong Nhà kín                    và sau này đời nàng sẽ vất vưỡng nơi chốn nào, Quỳnh Mai ưu tư                    suy tưởng, nàng bắt đầu có những ích kỷ cá nhân, một điều tối                    kỵ trong quy luật làm tu nữ. Thầm nghĩ rằng : Với sắc đẹp này                    của nàng nếu ở ngoài đời chắc hẳn nàng cũng trở thành hạng                    trung lưu thượng lưu nào đó, hay là một hoa khôi của một tổ                    chức nào đó hoặc một diễn viên điện ảnh đủ chiếm cảm tình của                    mọi người, nàng có thể sẽ được một số chàng trai giàu có chức                    quyền đến quỵ lụy dưới chân nàng để van xin tình yêu. Còn bây                    giờ, sắc đẹp này để làm gì, thật hoang phí, khi sống trong một                    nơi hẻo lánh như thế này, hàng ngày phải đối mặt với những vị                    Sơ không lấy một nụ cười trên môi, sắc đẹp dù có theo năm                    tháng rồi sẽ phai như các cụ Sơ đây, nàng biết vậy, nhưng biết                    làm sao!
 
 Quả là cuộc sống ở đây của Quỳnh Mai chỉ là một nơi cực hình                    tạm bợ. Nàng biết một lúc nào đó nàng đợi một dịp thuận tiện                    nào đó, hoặc một cơ hội hiếm hoi nào đó, không biết đến bao                    giờ, để cho nàng vượt bỏ tất cả, trút bỏ tấm áo trắng tu nữ                    của nàng ra, để đón chào một cái thế giới bên ngoài thật mới                    mẽ sinh động, bởi chính nàng không hề muốn hiến dâng cuộc đời                    để đeo đuổi mục vụ cho một lý tưởng không phải của riêng nàng.                    Vức bỏ chiếc áo tu nữ cũng là để được tình yêu con người, tình                    yêu bình thường của trai gái mà nàng thường ao ước, chứ không                    phải tình yêu thương nhân loại của một vị chân tu đối với bá                    tánh. Nàng cũng ao ước được hưởng cái vật chất tầm thường mà                    bao cô gái có được. Một chiếc áo đẹp, một đôi giày mốt mới để                    sóng bước cùng người yêu, hoặc một chiếc xe đạp để chiều chiều                    nàng hóng gió trên con đường tráng nhựa thân quen, dưới hàng                    hoa Đào nở rộ... Hay những giây phút hẹn hò khi nghe lòng rộn                    rã trái tình yêu chớm nở ... Nói chung, nàng còn lẩn quẩn về                    những thú vui nhục dục trong tư tưởng khó mà chống chế được                    xác tín của nàng. Chỉ có nàng mới hiểu!
 
 Song, ba năm học đường dài đằng đẳng của nàng cũng lẳng lặng                    trôi qua. Bình dị, đơn sơn có thể gọi là tẻ nhạt, nhưng sống                    sót. Tồn tại. Nàng được giáo hội công nhận chính thức như một                    cái bằng người ta cấp cho sinh viên khi tốt nghiệp Đại học và                    nàng được Khấn dòng. Và được xứ lệnh gởi đi thực tập ở một                    vùng xa xôi mà ngay cả cái tên nàng cũng chưa nghe qua. Nàng                    biết sớm muộn gì cũng đến ngày này, cũng may là bao tháng qua                    nàng có chuẩn bị tâm lý trước.
 
 Thời gian đầu thật là khó khăn khi đối chọi với nhiều sự thiếu                    thốn, cơ cực. Ấy vậy mà nàng cũng vượt qua được cũng như bao                    lần gian lao nàng lướt đi trót lọt. Sự gian lao ấy đã không                    làm cho nàng chùn bước, trái lại đã tạo cho nàng một hình thái                    mới, cổ điển thướt tha, đoan trang kính ngưỡng, tôn sùng, với                    ít ra đám học sinh của nàng dạy Giáo lý. Nhờ họ mà đã giúp                    nàng vượt qua tất cả sự thiếu thốn trong cuộc đời của nàng, nụ                    cười của chúng, cái thơ ngây của chúng ... đã làm nàng sống                    lại với tuổi ấu thời, tô lên cái trần tục đủ màu sắc trước mắt                    nàng. Người con gái xinh đẹp ngày nào bây giờ còn đẹp hơn                    trong trang phục của một vị nữ tu hiền lành. Hiền hơn bao giờ                    hết từ trước đến nay, điềm đạm hơn, ăn nói từ tốn, bước đi                    chậm rãi ... Âu cũng là một niềm an ủi chứ! Mọi thứ có vẻ thay                    đổi hoàn toàn trên người nàng từ đây, chỉ ngoài một ước vọng                    bí mật cao xa nào đó mà đôi khi trống vắng cô độc nàng có nghĩ                    đến ... để rồi sám hối lần chuỗi ăn năn mấy ngày liền. Ôi,                    nàng đang kẹt giữa hai thái cực : thiên nhiên và hoàn hảo, nào                    ai có hiểu!
 
 Thắm thoát thì nàng đã trải qua gần hai năm thực tập. Chỉ còn                    vài tháng nữa thôi thì nàng chính thức trở thành một vị Sơ mẫu                    mực. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời này không phải là chỉ có đường                    cùng. Người dân ở khu này rất tôn sùng nàng như một vị thánh.                    Nàng rất hãnh diện, cảm thấy mình được nâng cấp giữa những                    người bình dị. Có thức ăn nào ngon họ cũng nhớ tới nàng. Buổi                    tiệc nào làm sao thiếu vắng lời cầu kinh của nàng. Đám cưới                    nào chẳng có nàng đại diện hai bên. Thậm chí những việc quan                    trọng cần sự quyết định cao cả tối hậu của dân chúng miền này,                    đều do nàng lãnh sự. Người già thương nàng bởi sự hiếu đạo                    nhún nhường, người trẻ thương nàng bởi sự hài hòa nhã nhặn,                    con nít yêu nàng bởi sự hồn nhiên của nàng giống như chúng.                    Thế nhan sắc nàng không ảnh hưởng gì đến sự yêu thương của họ                    sao. Một sự sai lầm quá lớn đã xảy ra với nàng, dù sắc đẹp đó                    được mang trên thân thể của một vị nữ tu. Những kẻ có ý xấu xa                    với nàng không ít người nhưng thực sự dám hành động chỉ có một.                    Hắn đã chọn một ngày để bắt cóc nàng.
 
 Hôm đó như thường lệ, Quỳnh Mai mặc chiếc áo trắng Dòng tu nữ                    rảo bước trên con đường quen thuộc. Sau một chuyến diễn du để                    rao giảng cho giáo dân chúng miền xa trở về nàng có vẻ thắm                    mệt, nàng ngồi nghỉ lại bên góc cây ven đường, thình lình có                    một kẻ đeo mặt nạ lớn con xông ra tập kính nàng từ phía sau.                    Phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, hô to: "Chúa ơi!...",                    dây chuỗi trên tay nàng văng xa ... Nàng lồm cồm đứng dậy mới                    hay có người đang đeo mặt nạ định tấn công mình. Hắn là ai ?                    Nàng chưa biết. Tên kia không nói gì chỉ dạng hai tay ra chặn                    con đường trước mặt lại không cho nàng thoát qua. Không khó gì                    nữ tu Quỳnh Ha đoán ra tên hung đồ kia có ý làm xấu nên hắn                    mới dấu đi diện mạo, là cướp đường chăng hay một kẻ quen biết                    nào đó trong vùng này không muốn cho nàng biết mặt? - nàng                    thoáng nghĩ trong đầu, lýnh quýnh chưa biết phải làm sao phản                    kháng. Tuy không sợ lắm vì nàng không mang nhiều tiền trên                    người nhưng nghĩ đến chuyện hắn sẽ cướp thân nàng rùng mình lo                    sợ. Cả cuộc đời này của nàng chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả.                    Đối diện với hiện thực oái oăm ở trước mắt, Quỳnh Mai luống                    cuống định tháo lui nhưng hai chân nàng như chôn chặt dưới đất.                    Nàng không kịp nói lên tiếng nào, miệng chỉ há hốc, mặt nhợt                    nhạt, chờ đợi phút giây kinh khủng kia sẽ đến với nàng bằng                    cách nào.
 
 Tên đeo mặt nạ hầu như có ý xấu này từ lâu nên hắn đã rình và                    đón Quỳnh Mai hơn 2 tiếng. Từ sau lùm cây, hắn nhảy bổ tới tập                    kích trên lưng Quỳnh Mai. Nghe động nàng giật mình nép sang                    mọt bên tránh né. Hắn ta vồ hụt nàng nhưng kịp thời quày người                    lại nắm lấy vạt áo nàng. Quỳnh Mai vọt người đứng dậy để chạy,                    nhưng vũ lực của một người khỏe hơn nàng gấp hai đã giựt vạt                    áo nàng lại. Vạt áo rách toạt. Bờ vai non trắng ngần của nàng                    lộ ra dưới cặp mắt háo hức của hắn. Quỳnh Mai bất thần vung                    tay chống trả và lách mình thoát đi, nhưng so với sự nhanh                    nhẹn của tên cướp thì nàng chậm hơn nhiều. Nàng chỉ kịp la lên                    tiếng : Đừng! thì hai cổ tay của nàng bị mười ngón tay bấu                    chặt, bẻ oặt ra sau lưng. Tên cướp xắn tới đẩy sấp nàng về                    phía trước. Nàng chao đảo nhưng cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn,                    song hắn đã ghì chặt ngang hông nàng, hai cánh tay hắn kẹp                    chặt hai lấy hai bên. Nàng hô hoán lên: Cứu tôi, có ai ... thì                    tiếng la dứt bẳn. Đôi môi nàng bị áp chặt bởi một sợi dây                    thừng tròng ngang miệng, nàng chỉ còn la những tiếng ú ớ trong                    cổ họng. Tứ chi nàng giẫy nẩy trên mặt đất. Hắn chống trả và                    chụp lấy đôi chân nàng lại. Nhanh như cắt, hắn tròng luôn sợi                    dây thừng còn dư quấn quanh cổ tay nàng, rồi vòng xuống cổ                    chân buộc gút luôn thể. Hành động của hắn nhanh vô cùng, một                    việc thành thạo theo cách trói bò ở dưới quê, rõ ràng hắn xuất                    thân từ vùng này.
Nàng giật dây cho bốn cái xiềng sắt khua nhau leng keng. Càng                    lúc càng mạnh. Mười phút trôi qua, vẫn không một động tịnh                    ngoài những tiếng nàng làm ra và tiếng gió thổi phù phù thông                    qua từ vệt sáng. Nàng hơi hoang mang, biết là sớm muộn gì kẻ                    xấu cũng lộ mặt. Nhưng trong tình cảnh này 1 phút cũng dài hơn                    1 ngày. Nàng quỳ xuống, nhớ tới lời Kinh. Nàng lẫm nhẫm đọc.                    Nhờ vậy mà nàng bớt thấy đói. Nàng đọc kinh không biết bao lâu,                    mệt lã nàng thiếp đi.
 
 Tiếng lách cách của chìa khóa cửa làm nàng tỉnh lại. Lờ mờ                    trước mặt vẫn là vệt sáng của cây nến. Cửa mở. Nàng trông thấy                    đôi chân trần hướng về phía bước tới. Nàng từ từ ngước lên.                    Khuôn mặt nàng chẳng bao giờ muốn thấy xuất hiện trước mắt                    nàng. Tên mặt nạ giơ ngọn đèn dầu lên cao để soi mặt nàng. Qua                    ánh sáng yếu ớt đó, nàng thấy ánh mắt hắn long lanh khác lạ.                    Trên môi hắn không một nụ cười, bằng phẳng, lạnh lùng.
 - Anh là ai ? Bắt tôi để làm gì ? Tôi không có tiền! Tôi là                    người tu - Nàng cố tình nhỏ nhẹ với, cuối câu nàng nhấn mạnh                    hai chữ "người tu" cốt để cho hắn thấy sai mà tha cho nàng.
 Hắn không trả lời nàng. Giờ cao ngọn đèn để soi cả người nàng                    rồi quay mặt bỏ đi .
 - Anh! Anh! Ông! Ông ... làm ơn trở lại ..., bắt tôi làm gì                    ... tôi không có gì hết ... thả tôi ra đi ...
Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang câu nói của Quỳnh Mai. Nàng                    sụp người xuống, thừ người vẻ thất vọng. Cái đói làm nàng bức                    rức nhưng cái tù túng bởi bốn sợi dây trói ở cùm tay chân làm                    nàng càng khó chịu hơn. Tên cướp lại lẳng lặng bỏ đi, vậy là ý                    gì ? Hắn muốn đánh đòn tâm lý với nàng chăng ? Tại sao hắn                    không thực hiện ý đồ mà hắn bắt nàng tới đây ngay. Nhốt nàng ở                    đây có lợi lộc gì cho hắn ? Để hãm hiếp ư ? Nghĩ tới đây,                    Quỳnh Mai không khỏi rùng mình. Nàng cố suy nghĩ cho ra chuyện,                    ra lẽ, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, kể cả cái bao tử của nàng                    cũng thế. Cơn đói đang hành hạ nàng. Nàng phải tìm chuyện để                    làm, sao cho xao lãn cơn đói. Nàng bắt đầu quan sát thật kỹ                    chung quanh. Căn phòng cao chỉ chừng 2 mét, rộng và dài khoảng                    5 mét. Tối. Tường được trát bằng đất sét không sơn phết nên                    càng tối. Ngoài một cái bàn, hai cái ghế và cái giường cây                    nàng đang ngồi chẳng có vật dụng gì khác. Đây là căn hầm đúng                    hơn là một cái phòng. Ngay cả cánh cửa chỉ là một tấm ván kéo                    qua và dùng dây xích khóa lại. Mười lăm phút trôi qua chống                    chế với cơn đói mà nàng tưởng dài hơn cả tháng. Nàng nằm dài                    ra giường, miên tưởng tới chuyện ngày mai, chuyện của tuần sau,                    và tháng tới. Còn bao nhiêu chuyện cần nàng làm. Bây giờ lại                    nằm đâỵ Sao cho kịp. Bọn học sinh còn phải trả bài Giáo lý                    sáng mai nữa, nàng hứa sẽ dẫn chúng đi chơi suối tháng tới,                    còn gia đình anh Năm có người vợ tàn tật nàng hứa tiếp tay anh                    gặt lúa cho mùa này. Vụ đám cưới của con ông Sáu nàng còn phải                    lo ... Bao nhiêu chuyện ... Nàng thiếp đi trong cơn đói ...                    Tỉnh dậy nàng thấy mắc tiểu khôn cùng. Nhìn quanh chẳng thấy                    nhà tắm nào, vậy thì tiểu nơi đâu, chẳng lẽ mình phải đi đại                    ngay tại giường này. Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn mình sinh                    trong một gia đình đàng hoàng lễ nghĩa, làm chuyện "đi" bậy                    này kỳ chết được. Nhưng nếu không làm chắc chịu không thấu đâu.                    Nghĩ đoạn, Quỳnh Mai ngồi dậy, bước xuống giường. Sợi dây xích                    còng vào tứ chi nàng chỉ cho phép nàng đi được hơn hai bước.                    Nàng ngồi xuống, tìm vào nơi khuất ánh sáng và từ từ trút bỏ                    chiếc quần trắng ra. Đang giữa chừng thì nàng nghe tiếng lách                    cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng hoảng hốt nín lại, vội vả                    kéo quần lên, ngồi trở lại giường. Tên đeo mặt nạ xuất hiện                    nơi ngạch cửa với hai tay xách hai bên. Một cái như là cái bô                    dùng cho việc vệ sinh. Một cái dĩa và một cái l y dùng cho cơm                    nước. Hắn đưa nàng một cái dĩa và ly nước còn cái bô hắn đút                    dưới đít giường. Hắn hất tay ra hiệu bảo nàng ăn. Dường như                    hắn không muốn nói chuyện, có lẽ sợ nàng nhận ra giọng của hắn.                    Vì quá đói, nàng đưa tay đón lấy. Hắn bước lui hai bước, ngồi                    lên ghế quan sát nàng. Nàng nhìn hắn do dự chưa muốn ăn. Rồi                    nghĩ sao đó, nàng lại đưa lên miệng ăn. Chẳng biết gì quá đói                    hay vì đồ ăn hắn nấu cũng không tệ nên nàng ăn ngấu nghiến.                    Chỉ một thoáng thôi thì hết. Ăn xong, nàng đặt dĩa xuống                    giường. Bưng ly nước uống một nửa. Hắn từ từ đứng dậy, bước                    tới hai bước, cằm lấy dĩa và quay mặt bỏ đi. Quỳnh Mai nhìn                    theo, bất giác nàng phải thốt lên để mong hắn trở lại:
 - Xin lỗi anh... Cám ơn anh. Thức ăn ngon lắm.
 Hắn không màng quay lưng lại, chỉ khẻ gật đầu, rồi bước đi.
 - Cho tôi hỏi anh tên chi. Tôi tên Quỳnh Mai. Tôi đến đây hơn                    nửa năm rồi. Anh biết tôi chứ.
Hắn vẫn không trả lời. Chỉ khẻ gật đầu, rồi khép cửa lại. Quỳnh Mai có thể nghe được tiếng bước chân của hắn trên các nấc thang.
Hắn đi rồi, nàng trở lại với sự trầm tư suy nghĩ. Hắn thực sự là ai ? Là người mình quen biết ? Tướng hắn cao lớn vạm vỡ, trong làng này không biết có bao nhiêu người ? Nàng biết được con ông chín Phùng cũng cao lớn đô con, nhưng tàn tật ở đôi chân. Hắn thì đi đứng rất vững vàng. Còn bác sáu Thạch Công người Campuchia làm thuê cấy lúa cũng cao lớn, nhưng nước da của bác đen đúa. Hắn có nước da trắng hơn. Vậy thì hắn là ai ? Một trong những con chiên đến nghe nàng rao giảng, hay là một trong những phụ huynh của đám trẻ nàng dạy giáo lý. Là ai đây ? Mặc kệ là ai , chỉ biết hắn có đồ gì đó thật xấu xa mà nàng chưa biết được. Quỳnh Mai thiếp đi trong triền miên suy nghĩ. Trong giấc mơ nàng thấy viện trưởng trách móc nàng không giữ gìn ý tứ để xa vào cạm bẫy, nàng thấy viện phó quở phạt nàng không cho nàng tắm mấy ngày, đó cũng là một cực hình đối với nàng. Rồi nàng mơ thấy ba má nàng chửi mắng nàng làm cho họ mất đi danh giá, và cuối cùng nàng mơ thấy mình bị hãm hiếp.
Nàng tỉnh dậy thì trời hãy còn tối, vệt sáng bên kia góc phòng báo cho nàng biết vậy. Còn sớm, nhưng nàng không muốn ngủ lại vì sợ sẽ gặp lại ác mộng. Nàng chợt nhớ tới xâu chuỗi định lần chuỗi cầu kinh nhưng nàng phát hiện ra nó đã không còn trên mình nàng.
Tiếng gà gáy làm nàng choàng tỉnh. Thì ra nàng đã thiếp đi trở lại. Nàng loay hoay trên giường chẳng biết làm gì. Nàng thấy nửa ly nước còn để đầu giường, nàng bưng lên xúc miệng, còn một ít nàng rửa mặt. Xong xuôi nàng thấy buồn tiểu, bước xuống giường nàng tìm ra cái bô hắn để dưới đít giường. Nàng cẩn thận ngồi lên đó. Tiếng róc rách của dòng nước vỗ vào thành kim loại của cái bô làm nàng phát ngượng. Nàng cố nịn nó lại và nhả nó ra từ từ. Nàng chợt thở dài chán ngán: Tưởng đâu cái khổ đã dứt nào lại gặp cái khổ hơn!
Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng biết hắn trở lại.                    Nàng ngồi lên ngay ngắn. Hắn bước vào với hai tay xách hai bên.                    Vẫn thức ăn và những vật dụng vệ sinh. Vẫn cái mặt nạ trên mặt                    hắn. Bước tới đưa nàng thức ăn sáng, hắn lấy đi cái bô để ở                    đít giường, rồi mang ra đặt ở ngạch cửa. Hắn trở lại thổi tắt                    đèn. Ánh sáng hắt qua từ lỗ trống trên tường và từ cửa ra vào                    đủ thấy mọi vật trong căn phòng nhỏ. Nàng bưng dĩa thức ăn, ăn                    đại, cũng chẳng cần chào hỏi hắn làm gì, hắn có thèm trả lời                    đâu mà hỏi. Nàng ăn trong khi hắn ngồi đó quan sát nàng. Nàng                    thấy hơi ngại khi có người cứ chăm mẵm vào người nàng. Nàng                    nhìn lại thân thể, mới hay một vạt áo của nàng xệ qua một bên                    làm bộ ngực trần trắng nõn lộ ra, kết quả của cuộc dằn co ngày                    hôm qua. Vội vàng nàng co rúm người lại, đặt dĩa cơm xuống, và                    đưa tay kéo lại vạt áo. Hắn thấy hết tất cả nhưng vẫn không                    lên tiếng. Đoạn thì hắn bước tới bên giường, nàng sợ hãi lùi                    vào sát đuôi giường. Hắn đưa tay xoè ra tới phía nàng, nàng                    nhìn hắn lưỡng lự. Hắn chồm lên. Nàng vọt lên tiếng:
 - Anh muốn gì ?
 Hắn khựng lại vì tiếng của nàng có vẻ đanh đá. Song, hắn lại                    chồm lên tiếp, ngồi lên đầu giường. Hắn nhìn nàng hơn một phút.                    Quỳnh Mai thấy hơi khiếp sợ trước sự vạm vỡ của hắn. Nàng co                    ro sát xuống giường, hai tay quàng chặt lấy ngực. Hắn từ từ                    tiến lên. Nàng la toáng lên:
 - Anh làm gì ? Không sợ xuống hỏa ngục hay sao ?
 Hắn cười nhẹ, cái cười nhếch môi, làm như hắn không bao giờ                    tin chuyện ấy. Hắn tiếp tục dấn thân tới sát bên nàng. Nàng                    vội nhổm dậy tránh né, và bước xuống giường.
 - Đụng tới tôi, anh mang tội chết. 
 Hắn ngồi thụn xuống. Hắn có vẻ rất kiên nhẫn với phản ứng của                    nàng. Rồi bất thần hắn phóng tới ôm chặt lấy nàng, hắn hôn xối                    xả lên mặt nàng. Quỳnh Mai chống trả quyết liệt, nhưng cơ hồ                    không làm gì hắn được. Nàng chỉ hô toáng lên:
 - Anh hãm hiếp tôi, tôi chỉ có đường cắn lưỡi!
Chợt hắn ngưng lại. Buông nàng ra, hắn nhìn nàng. Dường như                    hắn sợ nàng tự tử. Hắn lui trở lại, rồi quay lưng trở đi không                    quên mang luôn cái bô để sẵn ngay ngạch cửa. Hắn trở lại 5                    phút sau, để cho nàng thêm một xô nước, rồi quay đi ngay. Nàng                    nhìn theo hắn, cảm giác trộn rộn. Nhớ tới nụ hôn cuồng bạo của                    hắn nàng sững sờ. Đưa ngón tay lên môi, nàng cắn nhẹ và gầm                    mặt xuống đăm chiêu. Lát sau, nàng hối hả đọc kinh xám hối                    không ngừng ...
 Trưa đó, khí hậu nóng bức, nóng khủng khiếp, gấp đôi cái nóng                    thường ngày trên đó. Mồ hôi nàng vã ra đầy lưng. Nhìn thấy xô                    nước mát nàng thèm được tắm hết biết. Nhưng lỡ hắn vào đây,                    thấy nàng lõa thể sẽ không kềm được dục vọng lại hại đến cho                    nàng.
Hai mươi phút tranh đấu với tư tưởng, nàng chịu thua, nhất định phải tắm chứ không thể để dơ dáy thế này được. Thà nhịn đói chứ nàng không thể nhịn tắm. Thế là nàng nhanh nhẩu trút hết áo quần, xếp gọn gẽ trên giường, rồi ngồi thụp xuống cạnh giường. Nàng đưa đôi tay bụp những ngụm nước và phát lên mặt. Nước giếng mát rượi làm nàng thấy khoan khoái dễ chịu. Nàng cẩn thận tắm rửa thân thể. Phải nói nàng rất khéo léo xử dụng một xô nước nhỏ nhắn kia để tắm cả thân người.
Tắm táp xong, nàng mặc áo trở lại. Tiếng lách cách của chìa                    khóa tra vào ổ làm nàng giật mình. Nàng vẫn chưa quen với âm                    thanh đó. Hắn bước vào với những dụng cụ cần thiết như bàn                    chải đánh răng, lược chải đầu, kiếng soi mặt, khău lau và một                    cái mền trên tay, vậy là nàng biết nàng phải xử dụng nó cho                    đêm nay và những đêm về sau. Hắn quay lưng đi ngay. Nàng nhìn                    theo ngớ ngẫn. Lát sau hắn trở lại với hai thùng nước lớn hai                    bên. Hắn cứ đi lên đi đi xuống vác hết thứ này đến thứ kia                    chất ngổn ngang trong căn phòng này. Nhìn thấy hắn, nàng thểu                    não trong lòng, có lẽ hắn định nhốt nàng dài hạn ở đây. Hắn                    vẫn không nói tiếng nào, lui cui đóng đinh hình như đang làm                    một cái gì đó. Nàng chợt hỏi:
 - Anh định làm cái gì vậy ?